Con bước vào thế giới, như một thiên thần đang ngủ
Là một người mẹ, bạn có bao giờ tưởng tượng được rằng sinh nhật của con mình, ngày con khóc cất tiếng chào đời, cũng là ngày con ra đi, là tang lễ mà hàng năm bạn sẽ nhớ về với những cảm xúc không thể bày tỏ thành lời.
Chị Cathy đã thực hiện nhiều xét nghiệm sau khi sinh con gái bé bỏng của mình, nhưng các bác sĩ không tìm ra lý do khiến em bé yểu mệnh qua đời. Thai kỳ của chị trong suốt 9 tháng diễn ra bình thường và khỏe mạnh.
Mất đi đứa con đầu lòng, sau khi mang thai 9 tháng là nỗi đau không thể nào diễn tả bằng lời. Sự chuẩn bị chào đón con thơ đến với cuộc đời, bản năng yêu thương, nuôi nấng và bảo vệ con của một người mẹ, khiến chị rơi vào sự cùng quẫn và mất mát tột cùng khi con không còn nữa.
Là một người mẹ còn tang quyến, cảm giác tội lỗi khi đứa con chết trong bụng sau 9 tháng không bao giờ nguôi ngoai, cho dù chị biết rằng đó không phải là lỗi của mình. Nhưng sự phán xét, cảm giác tội lỗi và xấu hổ mà những người khác thêm vào khiến hành trình vượt qua nỗi đau của chị càng khó khăn hơn.
Con gái tôi có kích thước hoàn hảo, đầu đầy tóc, nhưng… im lặng
“Trong suốt thai kỳ của tôi, khi khám thai ở tất cả các cuộc hẹn, mọi thứ đều ổn. Một tuần trước khi Sage qua đời, tôi được thông báo rằng sự phát triển của con trong bụng mình đang chậm lại nhưng tôi yên tâm rằng mọi thứ vẫn ổn cho đến hai ngày trước khi con bé chào đời.
Ngày định mệnh, chủ nhật 7 tháng 11 năm 2021, khi tôi mang thai Sage được 36,5 tuần, tôi không cảm thấy con cử động gì trong bụng mình cả nên tôi đến bệnh viện.
Tôi nghĩ rằng mình sẽ cần phải sinh con sớm hơn dự định, chứ không phải nghe câu bác sĩ nói là “chúng tôi rất tiếc, tim em bé không đập nữa, chúng tôi không nghe thấy nhịp tim", chị Cathy chia sẻ với SBS.
Gần 30 giờ đau đớn trên bàn mổ, em bé Sage cuối cùng cũng chào đớn. Con không khóc, mà bước vào thế giới này với một giấc ngủ… bình yên và mãi mãi.
“Da của con ấy mỏng manh và rất dễ bị rách, tôi cảm thấy thương con vô cùng và đau đớn khi tắm rửa cơ thể con, nhìn thấy da con bị rách thật không dễ chịu chút nào.
Con gái tôi có kích thước hoàn hảo, đầu đầy tóc, nhưng… im lặng".
Tôi đã nhận được hỗ trợ từ bệnh viện thông qua chương trình Red Nose để giúp tôi trở lại với cuộc sống và gần đây đã bắt đầu tham gia các buổi tư vấn về nỗi buồn. Credit: Cathy Wilson
Thời gian không phải là liều thuốc chữa lành nỗi đau
"Tôi làm mẹ lần đầu, chưa có có đứa con nào khác chờ đợi mình ở nhà, nên việc trở về căn nhà trống không có em bé thật sự rất khó khăn. Sự im lặng lại mang lại cảm giác chói tai đau đớn, phòng em bé của Sage đã sẵn sàng….
Tôi không còn cảm giác phấn khích khi có thai, vì tôi sẽ không bao giờ dám nghĩ đến một đứa trẻ đang sống trong đầu tôi. Ngay cả sau khi sinh, nỗi sợ hãi đó vẫn còn, khi thực tế con tôi ra đi quá đột ngột.
Những người mẹ trong hoàn cảnh của tôi có thể giữ khoảng cách với người khác trong những lúc như thế này, bất kể mối quan hệ của bạn với họ có thân thiết tới đâu. Bạn được phép đặt những gì mình cần lên hàng đầu, bởi vì bạn là người phải bằng cách nào đó sống sót, sau khi mất một đứa trẻ.
Với tôi, thời gian không làm vơi đi nỗi đau, thời gian càng khiến tôi đau đớn và cùng quẫn hơn khi mỗi cột mốc mà đáng lẽ con gái của tôi…nếu còn sống sẽ vượt qua.
"Và nếu bạn biết người mẹ nào vừa mất một đứa bé, xin đừng quên rằng cuộc sống của họ trôi qua mỗi ngày khó khăn như thế nào mỗi ngày.
Cho dù ai đó nói thời gian là liều thuốc. Với tôi, thời gian không làm vơi đi nỗi đau, thời gian càng khiến tôi đau đớn và cùng quẫn hơn khi mỗi cột mốc mà đáng lẽ con gái của tôi…nếu còn sống sẽ vượt qua.
Tôi chuẩn bị kỷ niệm sinh nhật một tuổi của con mình. Tôi và chồng đều nói, nếu Sage còn sống, con đã có thể chạy nhảy trong nhà. Chúng tôi hay tính thời gian, và nghĩ về các cột mốc con đã biết ngồi, biết lật, bắt đầu ăn dặm…"
Gần 30 giờ đau đớn trên bàn mổ, bé Sage cuối cùng cũng chào đớn. Nhưng con không khóc, mà bước vào thế giới này với một giấc ngủ… bình yên và mãi mãi. Credit: Cathy Wilson
Hãy gọi tên con của tôi và nhắc về bé
"Tôi muốn chia sẻ với mọi người hãy xác nhận những đứa bé đã mất như chúng đã từng tồn tại, gọi tên con của chúng tôi.
Xin bày tỏ lòng trắc ẩn hơn là phán xét, khiến người mẹ như tôi cảm thấy xấu hổ và đổ lỗi.
Chồng tôi, Jacob Wilson, đã nghỉ việc 3 tuần trước khi quay lại lại công việc. Anh ta đã đổi việc của mình chỉ 2 tháng khi Sage qua đời để anh không phải rơi vào cảm giác đối mặt thường xuyên với ngôi nhà không có trẻ con, mọi thứ thay đổi quá đột ngột.
Tôi đã nhận được hỗ trợ từ bệnh viện thông qua chương trình để giúp tôi trở lại với cuộc sống và gần đây đã bắt đầu tham gia các buổi tư vấn về nỗi buồn", chị Cathy nói với SBS.
Dù thời gian có trôi qua bao nhiêu đi nữa, trái tim tôi vẫn luôn bị giằng xé giữa hai nơi: Thế giới của người sống - nơi tôi đang tồn tại và thế giới của người chết - nơi con đầu lòng của tôi, bé Sage đang ở đó một mình…
"Bây giờ tôi mong muốn chia sẻ câu chuyện của mình để giữ cho ký ức về Sage luôn sống động và để những người khác trong hoàn cảnh của tôi không cảm thấy đơn độc.
Tôi muốn làm sáng tỏ cuộc sống như thế nào sau khi mất đứa con đầu lòng.
Dù thời gian có trôi qua bao nhiêu đi nữa, trái tim tôi vẫn luôn bị giằng xé giữa hai nơi: Thế giới của người sống - nơi tôi đang tồn tại và thế giới của người chết - nơi con đầu lòng của tôi, bé Sage đang ở đó một mình…"
Nhiều người cho rằng đàn ông sẽ mạnh mẽ hơn, người cha có thể vượt qua nỗi đau nhanh hơn, nhưng cha của bé Sage đã phải vật lộn với nỗi đau theo cách của mình.
“Nhiều người thấy chồng tôi, Jacob vẫn ra ngoài làm việc, nói chuyện bình thường. Họ nghĩ rằng nỗi buồn của ảnh đã nguôi ngoai, nhưng thật ra ảnh giấu nỗi đau trong tim, tiến về phía trước mà thôi. Thời gian đâu dừng lại để buồn với chúng ta…”
Những định kiến đến từ văn hóa và gia đình, có thể làm cho những người mẹ bất hạnh cảm thấy đau khổ hơn. Chị Cathy chia sẻ với SBS.
“Có những người thân nói đằng sau lưng tôi, chắc là sao đó nên em bé mới như vậy. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình là một người mẹ tội lỗi, đó là lỗi của mình.
Ai cũng muốn tôi vui lên, đừng buồn nữa. Mọi người nói về những chuyện vui, để giúp tôi quên đi nỗi buồn. Không ai dám nhắc về Sage, vì sợ tôi buồn.
Không ai ngồi xuống cùng với cảm xúc của tôi. Nhưng họ không biết rằng tôi sợ mọi người sẽ quên Sage, tôi muốn mọi người gọi tên Sage và nói về em bé của tôi, để giữ mãi những ký ức đẹp đẽ về con.
Mẹ của tôi là một hiền mẫu, mẹ nấu ăn cho tôi và Jacob, bên cạnh tôi những ngày buồn nhất trong đời. Mẹ rất buồn, nhưng mẹ hiểu rằng mẹ còn buồn thì tôi sẽ còn đau khổ hơn….
Một số người nói rằng việc tôi mất đi bé Sage cũng giống như một người thân trong nhà chết thôi, có gì đâu. Không, khác chứ, tôi đã mang thai 9 tháng và chuẩn bị làm mẹ. Con của tôi chưa được sống trên đời với những ký ức đẹp để mọi người nhớ về con. Điều tôi lo sợ là con sẽ bị lãng quên…".
Với chị Cathy và anh Jacob, dù có thêm đứa con nào nữa trong đời, Sage vẫn ở đó, Sage vẫn là chị hai, là đứa con đầu lòng yêu quý *…
Cathy đang cùng với Red Nose, một tổ chức hỗ trợ những gia đình có trẻ sơ sinh chết trong khi mang thai hoặc vừa mới ra đời, thực hiện các lớp yoga cho cha mẹ đang tang quyến. Qúy vị có thể liên hệ theo thông tin bên dưới để ghi danh tham gia.
Đường dây Hỗ trợ Đau buồn và Mất mát của Red Nose làm việc 24/7 qua số 1300 308 307 cho bất kỳ ai cần hỗ trợ.
*Cathy đang mang thai đứa con thứ hai được 5 tháng. Chị vẫn đấu tranh với cảm xúc của mình mỗi ngày để chờ đợi con thơ chào đời.
Chị chia sẻ câu chuyện của mình và con gái đầu lòng, nhân ngày Pregnancy and Infant Loss Remembrance Day, tưởng niệm trẻ sơ sinh chết trong khi mang thai hoặc vừa mới ra đời.
Mời quý vị nhấn vào audio để nghe phỏng vấn với Cathy.