Em đến Mái Ấm trong tình trạng kiệt quệ sau khi mẹ mất.
Gia đình và buôn làng em bị nhà nước thu lại đất và bị đẩy đi nơi khác co cụm lại nhau mà sống.
Cái đói thường xuyên diễn ra, thức ăn quen thuộc là khoai mì với muối.
Một ngày mẹ em ngủ và không dậy nữa.
Em Đinh Bôm nói vào thời điểm mẹ mất, buôn làng em kiệt quệ đến mức ngoài khoai mì ra thì không còn gì để ăn.
Gia đình em ăn khoai mì lâu đến nỗi em không nhớ bao nhiêu ngày.
Một buổi sáng em thức dậy chờ mãi bụng đói mà không thấy mẹ đâu.
Em đẩy cửa buồng tìm mẹ thì thấy mẹ vẫn còn nằm trên giường nhưng đã không còn thở nữa.
Bố thì đang làm ngoài vườn, em chạy loạng choạng va vào cột nhà kêu bố vào và kêu mẹ dậy. Nhưng mẹ em đã không dậy nữa.
Năm đó em 10 tuổi.
Cho đến bây giờ em cũng không biết thực sự mẹ em mất vì đâu. Vì bệnh, hay vì đói, hay vì cả hai.
Sơ Đức Dung, người phụ trách Mái Ấm Khiếm Thị Đà Lạt nơi cưu mang em Đinh Bôm ở cùng với 30 em người dân tộc khác - tất cả đều khiếm thị, nói ngày em Đinh Bôm được đưa về Mái Ấm, em bị suy nhược đến mức mà các sơ nuôi đến một tháng sau em mới hồi phục được.
Em có hai ước mơ lớn nhất và một nỗi sợ lớn nhất.
Mời vào phần audio để nghe toàn bộ nội dung
Nghe SBS Radio bằng tiếng Việt mỗi tối lúc 7pm tại