Gần đến Ngày của Mẹ (Chủ Nhật 13/5), dọc khắp những con phố và cửa hiệu mọi người bày bán rất nhiều hoa và quà. Có người sẽ chọn tặng hoa, có người chọn tặng quà, có người sẽ đưa con, đưa cháu về tề tựu để thăm mẹ.
Tôi chợt nhớ đến mẹ, giờ này có lẽ mẹ vẫn còn bận rộn với cửa tiệm nhỏ ở Sài Gòn. Lúc tôi còn là con nhóc con, mẹ chăm cho từng miếng ăn, giấc ngủ. Ngay cả đi xi bô, đi tắm, ngoáy tai, đánh răng cũng mẹ...Cái mặt cũng không tự lau, mà cũng mẹ phải lau cho. Tay chân lúc nào cũng lấm lem, con gái mà hiếu động. Đi chích ngừa thì mặt cứ úp vào bụng mẹ mà khóc gào lên.
Lúc đó nhà tôi còn ở xóm lao động nghèo giữa lòng quận 1. Mỗi sáng sớm lúc gà còn chưa gáy và chưa ai tỉnh giấc, mẹ và Ngoại tôi đã thức dậy để bắt lò dầu lên nấu nước nóng, chuẩn bị cho một ngày buôn bán bận rộn như bao ngày. Tôi nằm ngủ khò trên căn gác, chợt tiếng mẹ gọi vọng lên bảo tôi dậy chuẩn bị đi học. Tôi mắt nhắm mắt mở, lồm cồm bò dậy, lết từng bậc thang để xuống dưới nhà. Mẹ đứng chờ sẵn ở cuối cái thang gỗ, trên tay bà cầm bộ đồ chơi đồ hàng mới mua, có hôm thì bộ quần áo búp bê, hôm khác lại là bộ đồ chơi bác sĩ. Có vậy mà tôi tỉnh ngủ ngay rồi hí ha hí hửng cả ngày.
Thời đó, ba hay chở hai mẹ con đi thăm Nội bằng con “Dream”, mẹ đặt tôi ngồi giữa, kẹp phía trước là ba, phía sau là mẹ. Tôi hay nói tôi là cái nhân thịt của ổ bánh mì. Mỗi lần đi từ nhà Nội về là y như rằng tôi ngủ lăn kềnh trong lòng mẹ. Đến giờ vẫn nhớ như in cái cảm giác ngủ mơ màng khi chiếc xe máy chạy bon bon trên đường, gió thổi mát rượi gò má con trẻ, êm êm, dìu dịu.
Rồi một hôm nào đó, tôi đã không để mẹ làm những điều như vậy nữa, cũng không bao giờ nhõng nhẽo nữa. Tôi không còn muốn mình nhỏ bé. Vòng tay của mẹ, đã lùi vào quá khứ. Tôi tách mình ra khỏi những chăm sóc tỉ mẩn, vì tôi cảm thấy ngột ngạt. Vì tôi phải tự lớn lên và ba mẹ ngày một thêm cứng rắn. Tôi ít chú trọng đến việc biểu lộ tình cảm và mỗi lúc lại cứng đầu hơn. Mẹ bảo tôi, con gái sanh ngày rằm là bướng bỉnh, khó nuôi, khó dạy. Giữa hai mẹ con lúc nào cũng có chuyện để gây với nhau.
Năm tôi 22 tuổi, mẹ mổ tay, cả hai bàn tay đều băng bó kín, không thể cử động, không thể tự mình làm bất cứ điều gì. Mẹ đau và rên ư ử, nằm nhỏ bé trên chiếc giường rộng. Lần đầu tiên của 22 năm sống trên đời, tôi mới mở miệng gọi: "Mẹ đau lắm hả mẹ?"
Bỗng nhiên, những lời hỏi han sau đó cũng trở nên rất nhẹ nhàng, rất dễ dàng. Có một tảng đá vô hình đã được gỡ khỏi miệng tôi thì phải. Cũng có những lần mẹ bệnh nặng, vào sinh ra tử đã từng, hoặc chỉ cảm sốt nhẹ, nhưng tôi chỉ lẳng lặng chăm sóc, không hỏi han quá nhiều, dù rằng vẫn lo, vẫn quan tâm đấy.Nhưng lần đó, khi mẹ không thể tự mình làm được điều gì, tôi lại nghĩ đó là một cơ hội để tôi nhận ra...mẹ chỉ nhỏ bé thôi. Mẹ cũng nhõng nhẽo như chính ta thuở nào - khi còn trong vòng tay mẹ. Mẹ cũng ngồi chờ được đút từng muỗng cơm, chăm từng miếng nước. Tôi đánh răng cho mẹ, lau mặt, buộc tóc. Chợt thấy lòng mỉm cười một cái rất nhẹ.
Source: Minh Phuong
Những ngày này, mẹ bớt khó tính, bớt gắt gao, bớt cứng rắn. Mẹ chỉ là mẹ thôi, và còn nhỏ bé nữa. Gánh nặng gia đình, đã buộc mẹ phải như thế, phải là một ai đó - cũng là mẹ - nhưng là một mặt khác của mẹ mà thôi.
Năm 27 tuổi, tôi gọi về báo mẹ chúng tôi sắp làm đám cưới bên này, bà vừa mừng vừa tủi. Bà cứ nói mãi với tôi sau đó, thấy tụi bây đám cưới mà đứa thì xa nhà, đứa thì côi cút, chỉ muốn rớt nước mắt mà thôi. Nhưng tôi biết, bà yên tâm trong lòng, vì đứa nhỏ gàn dở ngày nào, nay đã có riêng cho mình một gia đình. Rồi tôi sẽ có cho riêng mình những đứa trẻ. Chúng cũng gọi tôi bằng mẹ. Tôi cũng sẽ yêu thương và chăm sóc tỉ mẩn cho chúng từng chút, cũng sẽ dần nới lỏng vòng tay để đôi cánh chúng được lớn lên. Và một ngày nào đó, khi tất cả những bụi bặm cuộc đời đã đi qua, tôi lại êm ả được nép vào đôi cánh của con mình. Như một ngày xưa, chúng đã nép vào tôi.
Nhưng trước cả khi tôi nép vào đôi cánh của con mình, thì mẹ đã nép vào đôi cánh tôi.
Bỗng chốc, tôi thấy mình to lớn, nhưng cũng quá nhỏ bé trước cuộc đời của mẹ. Tôi Vẫn luôn mong mình sẽ trưởng thành lên từng ngày, vững vàng hơn từng này, để mẹ an tâm, để mẹ trở lại là mẹ, nhỏ bé thôi, nhưng quá đỗi to lớn trong cuộc đời ta.
Đối với tôi, mọi ngày đều là ngày của Mẹ.
Nghe SBS Radio bằng tiếng Việt mỗi tối lúc 7pm tại