Chính trị và tình yêu (thường) không ăn cánh với nhau.
Một bên là cái đầu và một bên là trái tim.
Cái đầu (thường) lạnh lùng, tính toán, tỉnh táo.
Trái tim (thường) đắm đuối, lãng mạn, mù quáng.
Vì vậy, người ta (thường) ví chính trị và tình yêu như nước và dầu, tuy đều là chất lỏng nhưng không hòa lẫn với nhau.
Vậy mà ở đất nước thường tự trào là “xứ sở của những con gà trống” mới đây đã chứng minh một điều ngược lại, thật thú vị và hiếm thấy.
Chuyện ông Emmanuel Macron vừa đắc cử Tổng thống Pháp và trở thành nhà lãnh đạo quốc gia trẻ nhất từ trước đến nay (39 tuổi) đã là đề tài tán hưu tán vượn của không ít các vị Mao Tôn Cương thời đại.
Nào là Macron đã tạo một kỳ tích trên sân khấu chính trị thế giới sau khi đánh bại ứng cử viên bảo thủ Marine Le Pen trong vòng đua thứ nhì giữa lúc các khuynh hướng cực hữu đang chiếm ưu thế (như cuộc trưng cầu dân ý Brexit ở Anh và sự đắc cử Tổng thống của ông Donald Trump ở Mỹ).
Nào là Macron chập chững bước vào chính trị mới 2 năm, thành lập đảng mới 1 năm nay và bộ tham mưu tranh cử của ông chỉ vỏn vẹn chục mạng, trong đó có “người vợ không bao giờ cưới” Trogneux và đứa con gái riêng của bà cũng vừa bằng tuổi với ông, nhưng đã chiến thắng với tỷ lệ áp đảo 66%.
Chuyện chính trị thì đành rồi, nhưng sao lại lấp ló những bóng hồng vào đây?
Emmanuel Macron và Brigitte Trogneux... đầy kịch tính của một chuyện tình ly kỳ mà chưa đạo diễn nào dám nghĩ đến.
Lịch sử Pháp không thiếu gì những lãnh tụ bị thân bại danh liệt vì cái họa mỹ nhân. Điểm sơ vài tên tuổi lớn trong thời gian hơn thập niên qua cũng đủ thấy:
Tổng thống Nicolas Sarkozy bị bà vợ Cecilia bỏ rơi để đi theo một người tình ở New York. Sau đó, Tổng thống lại chạy theo ca sĩ kiêm người mẫu khoả thân là Carli Bruni để rước vào Điện Elysée làm Đệ nhất Phu nhân khiến cho đa số dân Pháp chẳng lấy gì làm vui mừng và hãnh diện.
Cuộc đời tình ái của nguyên Tổng thống Francois Hollande cũng rất ly kỳ nhưng chẳng lấy gì làm tốt đẹp, phu nhân và tình nhân hai ba mối rối mù.
Dominique Strauss-Kahn, một ứng cử viên Tổng thống đầy triển vọng trong cuộc đua 2012, bất ngờ bị rớt đài một cách đau đớn vì không kềm chế được con “lợn lòng” trước một cô hầu phòng khách sạn tại New York, nên bị cảnh sát Mỹ tống giam vào bót.
Nhưng chuyện của Emmanuel Macron và Brigitte Trogneux lại khác, đầy kịch tính của một chuyện tình ly kỳ mà chưa đạo diễn nào dám nghĩ đến.Chàng khi ấy mới 15 tuổi, học trò ở một tỉnh lẻ. Nàng là cô giáo dạy kịch, đã 39 xuân muộn và có ba con. Mối quan hệ vòng tay học trò này bị xã hội dị nghị và gia đình cấm cản. Họ đã tống xuất chàng lên kinh thành ánh sáng Paris đi học với mục đích chia loan rẽ thúy. Nhưng chàng vẫn một lòng chung thủy với tình yêu đầu đời bằng câu thề nguyện chắc nịch trước khi lên đường: “Dù cuộc đời có thế nào, em sẽ lấy cô!”
Tân Tổng thống Pháp và phu nhân trong lễ nhậm chức hôm 14/5. Source: Reuters
Rồi, như mọi người đã biết, họ đã sống chung như vợ chồng từ hơn hai mươi năm qua sau nhiều thử thách tưởng không thể vượt qua được. Hai người đã đồng ý không làm hôn thú và quyết định sẽ không có con.
Tự nhiên người viết nhớ lại mấy câu trong một bài hát về sự so le tuổi tác được nghe từ thời… cởi trần tắm mưa (nhưng có sự hoán đổi vị trí về phái tính):
Khi em hai tư, anh mới sinh ra đời
Ngày em bốn tư, anh mới vừa đôi mươi…
Khi anh còn trong nôi, em đã lo việc đời…
(Người viết không nhớ rõ lời hát nhái này có phải là từ một bản nhạc của cố nhạc sĩ Y Vân hay không, bạn nào biết xin chỉ giáo.)
Nhưng, dường như từ khi chàng đắc cử Tổng thống và nàng nghiễm nhiên trở thành Đệ nhất Phu nhân, dân Pháp chẳng những không nề hà gì về mối tình vong niên này mà trái lại họ còn tỏ vẻ tán thưởng tính kiên trì của chàng trong quyết tâm “đưa nàng về dinh”.
Té ra, không phải biểu tượng Con Gà Trống của dân Pháp là… không có lý. Họ vẫn yêu những đóa hoa hồng. Đấy, ai bảo chính trị và tình yêu không trộn lẫn với nhau được!